(ngồi trong căn phòng 9m2 làm thơ vì nhớ mẹ cồn cào)
Hà nội vào thu chưa mẹ?
Mà con đã có cốm ăn
Hà nội vào thu chưa mẹ?
Mà ở đây, lá đổ trời chiều
Hà nội vào thu chưa mẹ?
Sen đã bớt hồng và nắng đã nhạt phai?
Hoa sữa đã thơm lừng nơi góc phố?
Đêm rộng dài thêm chút hanh hao.
Hà nội vào thu rồi mẹ nhỉ?
Tay mẹ khô còn môi mẹ trầm
Gót chân mẹ lại thêm phần nứt nẻ
Tóc mẹ rụng theo mùa lá bay.
Nhưng mẹ có một mùa thu đầy nắng
Một Hà nội yêu kiều để nhớ với thương
Còn con, có gì khi quay đầu nhìn lại?
Sau lưng là con đường hút gió
Trước mặt là vô định thời gian.
Con chông chênh sau những năm tháng xa nhà
Niềm tin đánh rơi, nỗi buồn đong đầy mắt
Hạnh phúc như con diều xa cách
Con thả nó rồi, nó còn trở về không?
Con chê mẹ chỉ quanh quẩn góc nhà
Như xưa kia bà gắn mình với đàn gà, con lợn
Gánh lúa mùa này, sợ mùa sau thóc còn mẩy hạt
Đếm tháng ngày vẫn theo mùa trăng.
Mẹ của con còn là người âm lịch
Nghĩ điều gì cũng lo, thấy bóng mình hãy còn sợ sệt
Chỉ biết tìm và nắm giữ một bờ vai.
Con bay xa khỏi mái hiên nhà
Chẳng còn là đứa trẻ khóc nhè bên bậu cửa
Như Thánh Gióng vươn hình hải lớn dậy
Một mình con vần vũ giữa cuộc đời
Biết đi đâu để tìm và bắt
Khi ảo ảnh dối lừa bủa vây mỗi bước chân.
Con lang thang hết mọi ngả đường
Chỉ tìm được ngả dẫn về ngõ nhỏ
Ngôi nhà chênh vênh, mẹ ngồi ở đó
Đợi con về trong từng bữa cơm.
Con đi xa, đi lâu, tới mệt nhoài
Thèm nhấp chút mùa thu Hà Nội
Mẹ gửi con hương hoa sữa nồng nàn
Gửi con chút hanh khô lành lạnh
Mẹ gửi cả ba sáu phố phường, cả bờ đê sông Hồng gió lộng
Gửi thêm chút tình yêu của mẹ
Trong con, kẻ khổng lồ ngã gục
Con dừng chân và òa khóc “Mẹ ơi”.
Mai Thanh Nga
Toulouse 26/8/2011
Buồn thúi ruột ra ý bạn Nga béo ạ.
minh nho Nga qua 😦 tight hugsss nao
mỗi lần đọc entry của chị thấy đẹp, nhẹ nhàng, đầy chất thơ, chả bit nói sao nữa