( Vừa nghe thấy 18&life, tự nhiên thấy buồn buồn, thấy lại cả thời sinh viên tươi đẹp. Rất củ chuối vì khi viết lại nghĩ tới 1 bạn tên Nga, cũng gù, cũng dân biển, nhưng còi, hehe)
Nơi đại dương gió lộng
Những chàng trai vùng biển vẫy vùng
Họ ngụp, họ lặn, họ đánh sóng tình lên cát
Họ đi cạn mái chèo
Cũng không cạn nổi một cuộc tình trong mắt.
Em sợ họ chống chếnh, em sợ anh chênh vênh
Đánh rơi mái chèo rồi lặn vào biển sâu thăm thẳm
Em bỏ anh
Đi chân trần qua khắp núi non làng mạc
Không còn những lênh đênh sóng nước ngoài khơi.
Để một ngày anh ra trước ngõ
Anh ới ời “Kỉ niệm hỡi, kỉ niệm ơi”
Hoa giấy rụng đầy sân thảng thốt
Em chạy như gió ùa, về mưa nguồn chớp bể
Em trốn trong đụn cát
Mặc con dã tràng xe cát nỉ non.
Con cóc nhảy ra, con cóc nhảy vào
Mặt trời xế bóng đỏ au
Em thét gào vào trong gió biển
Anh hỡi anh ơi, hãy đừng gọi nhau là kỉ niệm.
Hãy đừng gọi nhau là kỉ niệm
Kỉ niệm nào cũng đẹp và buồn
Em không đẹp, anh chẳng buồn như nước
Chỉ khi đời buồn, ta thấy nó đẹp thiết tha.
Anh hỡi anh ơi, hãy đừng gọi nhau là kỉ niệm
Kỉ niệm là phải nhớ, phải thương
Anh đâu nhớ cái nắm tay nào nữa
Em chỉ thương người, đường về ướt mưa.
Kí ức ngày nào em bỏ vào thố đất
Em chôn chặt rồi, anh chẳng muốn lôi ra
Anh bảo rằng may vì em chia tay
Em cười khà khà ngễu nghệt
Ngày nào em làm anh say?
Cái thố vỡ toang, kỉ niệm rơi mất
Con cóc nhảy vào, con cóc nhảy ra.
Anh hỡi anh à, hãy cứ gọi nhau là kỉ niệm
Kỉ niệm chỉ tới có một lần
Thời gian trôi qua, chẳng ai còn biết
Góc chúng mình đã quá nhạt phai
Anh hỡi anh à, vậy hãy cứ gọi nhau là kỉ niệm
Kỉ niệm là của ngày hôm qua
Ngày hôm nay, ngày mai, ngày sau nữa
Em chẳng còn tồn tại trong chúng ta.
Paris 5/8
MTN
Nghe bài này xong không những buồn mà có khi lại còn nổi lọan mất thôi. Mà ca sĩ nào hát bài này xong chắc bị bệnh ” cỏ khẩn” quá bé Nga ơi. Mà tác giả đã hát và có thấy bệnh này không nhỉ :).
Khi có chuyện không vui, kỷ niệm là chỗ vui nhất có thể tới. Xin sửa câu cuối “Em sẽ luôn tồn trong chúng ta” ( chỉ có điều là anh không có mặt đúng lúc, lúc em cần anh). Giờ khi không vui, em biết có một người “lạ” xin chia sẽ với em. Vui lên nhé :).
Giống như câu chuyện của hai người trẻ thích thích nhau, chưa phải là tình yêu. Hoặc là người con gái nặng tình. “Anh bảo rằng may vì em chia tay, Em cười khà khà ngễu nghệt”. Đọc câu này thấy tội nghiệp người con gái. Nhưng trong tình yêu không có chỗ cho cái gọi là tội nghiệp.
Một bài thơ nhiều cảm xúc đấy, MTN. Chúc em viết ngày càng chắc tay.
Ôi thơ hay thế Nga ơi!!!
Đăng báo đi 😀
K biết mình có tưởng bở ko nhưng có vẻ bạn Nga còi là mình thì phải =))
hehe, đúng là viết cho nga ngố đấy :))
Cảm ơn huhu.
Xúc động vì được có mặt trong 1 bài thơ 😉