Tháng 4 sắp hết, hoa đào rụng, hoa lê tàn, tulip còn tươi. Có loài hoa tim tím, hương nhè nhẹ, nằm tít trên cao tên Lilas hay tên tiếng việt nghe như 1 chàng hiệp sĩ – Tử đinh hương vẫn rợp trời, như hoa bằng lăng, hoa phượng. Loài hoa này và hoa tuyết luôn làm tôi nhơ nhớ hồi thơ bé. Hồi còn đọc truyện cổ Andersen hay truyện cổ Grim có kể về cô bé bị ốm, nằm trên giường, đi lạc trong giấc mơ có mùi tử đinh hương. Tôi lạc mất tên truyện. Còn câu truyện khác, có cô bé đi lạc trong rừng, nhờ vị thần mùa xuân tìm cho ra bông hoa tuyết Crocus cho bà mẹ ghẻ, hình như là truyện 4 vị thần. Những câu chuyện hồi đó thường làm đầu óc trẻ em lạc đi trong thế giới thần tiên nước ngoài.
Giờ tôi ở đây, trong một thành phố đông người nhất châu âu, rộng nhất châu âu, cũng hoang mang không khác gì đi lạc trong cánh rừng già. Paris cho người ta nhiều cảm giác khác nhau: xấu, đẹp, ghét, thương. Tháng 4 lại càng làm người ta lạc lối. Đã là tháng 4 nhưng thời tiết Giboullee en mars vẫn ắp đầy. Sáng nắng, chiều mưa, lạnh nóng xen kẽ. Mới 2 phút trước mưa ào ạt, giờ đã nắng tưng tửng, quàng khăn thì nóng mà bỏ ra là viêm họng.
Lúc này, cây cối xanh mơn mởn. Các khu rừng đều rất đẹp và tươi. Như rừng Sénart ấy, cây lên non xối xả, hươu nai còn chạy long nhong chơi, bất chấp người ta đạp xe dọc ngang. Hoa cải thì vẫn vàng rực rỡ. Cả lũ hối hả đạp xe, chẳng phải suy nghĩ gì, thấy mình cũng đễnh đãng như mấy ông bà già, chỉ biết mỗi con đường và người đi trước. Thiên nhiên lúc này đẹp vô cùng nhưng không có nét lạ lẫm. Chỉ có thời tiết gây ấn tượng với cảm giác và góc nhìn.
Con phố ấy mới mưa còn ướt át. Nắng lên nhanh đã kịp hong khô, quang sạch. Những bức tranh trên tường nhờ vậy mà mang những xúc cảm khác nhau. Butt – aux – Cailles có rất nhiều bức tranh tường đầy chất nghệ thuật làm người ta phải chiêm ngưỡng.
Dĩ nhiên trong nắng thì bức tranh nhái Dahlí cô gái nhìn ra cửa sổ ấy thật tươi vui, cảm giác cô ấy đang tận hưởng không gian đa sắc bên ngoài, mà nếu mưa thì lại có cảm giác cô ấy đang bí bách trong nhà cần giải thoát. Liệu trong bối cảnh nào thì người ta mới tưởng tượng là cô ấy đang ở ngoài, ngó vào nhà người ta? Chắc không bao giờ, khi mà đôi chân trần, cái váy ngủ nhầu, và những ngôi nhà cao tầng ở bên kia ô cửa vẫn đánh đậm vào nhận thức logic của người xem.
Trời nắng làm bóng cậu bé chạy thật hơn, mấy người bay như được nâng cánh, còn thằng hề thêm nhảm nhở.
Trời mưa lại làm những hình vẽ của Seth dễ lý giải. Họ chạy trốn vào tường tránh những cơn mưa.
Còn đây có thể là nguyên nhân gây ra mưa.
Nhiều bức tranh trên tường sáng tạo hay quá bạn Nga nhỉ 😀